Chuyện hồi năm 1854. Có chàng tên Cyrus Field, một doanh
nhân Mỹ lối ba mươi gì đó, trong lúc hầu chuyện ông anh, đã chợt khám phá ra một
bước vĩ đại phải đi trong cuộc đời. Số là, ông anh lôi ông em vào để kể cho
nghe dự án của mấy tay khùng điên nào đó muốn kéo một hệ thống cáp ngầm dưới biển
nối Nova Scotia đến Newfoundland đã “vỡ mặt” ra sao…
Nghe chuyện, Cyrus chợt rúng người, à không, khoái chí! Cái
ý tưởng dùng cáp nối đôi bờ xa tít kia xem chừng thú vị lắm đây. Song để tiến
hành nối hai phần đất thuộc Canada này lại với nhau thì… Chợt Cyrus đảo mắt một
đường từ Mỹ sang Anh! Sao không? Ý tưởng này, dự án này rồi đây sẽ VĨ ĐẠI lắm lắm.
Việc gì mà không ra tay nối các lục địa này lại với nhau bằng một hệ thống cáp
ngầm dưới biển kia chứ? Chao ôi, một sứ mạng phi thường, xứng đáng một tầm vươn
cho thỏa chí lớn…
Ba năm sau, 1857, dự án nối đôi bờ Anh – Mỹ đã đâu vào đó,
chực mà hóa hiện thực. Hai con tàu khổng lồ chở hàng trăm nghìn tấn cáp quấn bằng
đồng đỏ, được niêm bọc kỹ lưỡng, đang tiến dần ra khơi. Trên từng hải lý, những
sợi cáp kia được lần lượt rải xuống đáy đại dương. Công việc được tiến hành rất
chậm rãi. Gặp kỳ bão tố, công việc càng khó khăn gấp bội. Ngọn ba đào dữ dội
ngoài khơi xa cứ hè nhau mà quyết tâm đánh chìm những con tàu khổng lồ kia, cả
cái dự án quy mô mà nó chở theo nữa. Các sợi cáp bị đứt liên tục và bị cuốn vào
đại dương thăm thẳm. Bất chấp! Ngày mồng 7, tháng 8 năm 1858, hệ thống cáp nối
đôi bờ lục địa Anh – Mỹ đã hoàn tất. Bà con ai nấy đều mê ly! Và Cyrus trở
thành vị anh hùng vĩ đại nhất của ngày đó.
Cái ngày mà Cyrus nở mặt nở mày hơn hết là khi bức thông điệp
đầu tiên chui vào ống cáp mà du hành xuyên Đại Tây Dương, từ Anh sang Mỹ. Nữ
hoàng Victoria của Anh quốc là khách hàng đầu tiên sử dụng hệ thống cáp này. Bà
đã gửi bức thông điệp 103 chữ cho tổng thống Hoa Kỳ. Quả đáng mặt Cyrus! Dù vậy,
bức thông điệp ngắn cũn đó cũng phải uể oải lắm mới chịu giải mã cho vẹn chữ,
trò câu sau 16 giờ đồng hồ chờ đợi. Mới lòi ra cái chưa được của hệ thống cáp
ngầm này: các tín hiệu nhận phát cứ ì ạch, không chịu lẹ cho; càng lúc tín hiệu
càng chậm, đến mỗi người nói một câu mà đến tuần sau người nghe mới nhận được.
Để khắc phục tình hình, một chàng kỹ sư thông minh đã quyết định “vặn hết
volume”, tăng bộ truyền sóng từ 600 lên 2000 vol. Cú tăng lên trời ấy đã bắn một
hồi pháo hoa báo tử cho hệ thống cáp. Cáp cháy! Mà biết cháy chỗ nào trong cái
mênh mông của Đại Tây Dương?
Cáp “chết”, xem chừng Cyrus ngồi trên mây chẳng được mấy
ngày…
Dù đau tim vì cú thất bại “động trời” đó,Syrus vẫn coi trời
bằng vung. Anh tiến hành ngay một dự án khắc phục. Anh không sợ thì mặc anh,
còn mấy ông đầu tư xem chừng đã khiếp đảm lắm rồi. Gõ cửa tìm tài trợ, Cyrus chỉ
liên tục nhận được những cú lắc đầu, thở dài. Ai mà dám tin rằng lần này sẽ khá
hơn lần trước, nên thôi cứ chốt cửa mà ngủ cho yên. Lần đầu liều lĩnh một phen
mà thất bại, nay các nhà đầu tư khiếp hãi như chó sợ súng rồi. Vậy mà, không nản
lòng, Cyrus tiếp tục lặn lội đi gõ cửa, rồi thuyết giáo, giảng giải một cách hùng
hồn về những ích lợi và cơ hội của việc nói chuyện bằng “dây thép” giữa hai bờ
đại dương.
Tám năm tất tả gõ cửa, là tám năm Cyrus dồn hết mọi sinh lực
để nhắm tới mục đích của mình… Một ngày tháng 7, năm 1866, con tàu khổng lồ
mang tên “Great Eastern” đã cập bờ Newfoundland. Nó vừa hoàn thành xong việc lắp
đặt một hệ thống cáp mới xuyên Đại Tây Dương. Mọi sự đã hoàn tất. Niềm mơ đã
hóa thành hiện thực. Bỗng chốc mà thế giới mãi mãi xích lại gần nhau hơn. Những
tín hiệu thông tin đã từng mất hàng tuần để lột qua nước mà leo lên bờ, thì giờ
đây chỉ cần ít phút là xong muôn dặm hành trình.
Tầm nhìn sâu rộng của Cyrus Field đã đưa ông trở thành cha đẻ
của hệ thống thông tin liên lạc toàn cầu!
Nguồn:
“RogerManet chu du vào nẻo thành công – Roger Konopasek”