Tra OLong HaiYih. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Trà ô long HaiYih xuất xứ từ quê hương Cầu Đất – Xuân Trường " Từ năm 1927, người Pháp đã đến vùng đất này lập Sở Trà, mộ phu từ miền Trung để khai khẩn đất trồng trà và xây dựng nhà máy chế biến trà đầu tiên của Việt Nam."

NHỮNG CÂU CHUYỆN THÀNH CÔNG: ROGERMANET Ở THUNG LŨNG CỦA NHỮNG CON ĐẠI BÀNG KHÔNG BIẾT BAY - PHẦN 1



Câu chuyện đầu năm, kể về chuyến phiêu lưu của anh chàng RogerManet tìm kiếm thành công.


RogerManet ở thung lũng của những con đại bàng không biết bay – Phần 1 



Rộn rã huýt vang một giai điệu, RogerManet lên đường khởi sự chuyến hành trình vòng quanh thế giới với mục đích ghi vào sử sách những thiên tài bán hàng của thiên hạ. Trên đường đi, chợt Roger gặp một thung lũng kỳ l ạ.


Thoạt nhìn, cái thung lũng ấy trông cũng rất bình thường: một con sông vắt ngang, cây cỏ sum suê, cao tốt. Ngó lại, RogerManet phát hiện vô số những con đại bàng to lớn và trưởng thành đang đậu trên cây. Phải tới hàng trăm con, trông như kền kền, đang bám lấy những nhánh cây chìa ra. Ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy, RogerManet thận trọng đánh ngựa tiến lại gần một cái cây để quan sát cho kỹ hơn những sinh vật oai vệ này.



Nhìn xa trông dữ, nhìn gần hóa không! “Mày là cái thứ chết tiệt nào vậy?” lẽ ra phải là câu ưa chuộng của lũ đại bàng để tỏ cái vẻ oai phong của chúng trước kẻ lạ. Ấy vậy mà không, người hùng RogerManet của chúng ta nhận ra rằng lũ đại bàng này chẳng xứng chút nào với cái tước hiệu vua bầu trời. Vẻ run rẩy, thẹn thùng của chúng nhắc anh nhớ đến một thứ động vật có cánh khác thường được tìm đấy ở khu vực đông lạnh trong các siêu thị, được đóng gói gọn gàng, trữ lạnh, với cái nhãn dán bên ngoài: “đùi gà” hay “cánh gà”.


Nảy tính hiếu kỳ, anh nhìn con đại bàng gần mình nhất và hỏi rằng: “Này chú em, có chuyện gì với lũ đại bàng các chú vậy? Trong mấy chú chẳng khác một bầy gà con treo cây! Bữa nay đẹp trời, các chú nên bay lượn, săn mồi mới phải, làm quái gì cứ phải bám riết vào nhành cây đến độ mấy cái khuỷu chân của các chú cứ tái nhợt đi vậy?”


Con đại bàng quay nhìn RogerManet, nó nín hơi, lầm bầm: “Ông anh nói dễ! Nào biết rằng bay là điều nguy hiểm!” RogerManet nghe lạ, há mồm, đứng lặng một hơi mới vặn lại: “Sao? Chú là đại bàng mà! Làm thân đại bàng thì phải bay, bay, bay chứ… thế thì bay đi nào, xùy, xùy.” Anh vừa nói vừa lấy tay rung cái cây thật mạnh cốt để lũ đại bàng phải xoải cánh bay đi, thoát khỏi cái cảnh co rúm, nhút nhát đáng buồn đó. Vậy mà chẳng ăn thua gì, nó chỉ khiến lũ đại bàng la chí chóe lên rằng RogerManet chẳng hiểu gì sất; rằng trước tiên, làm sao anh biết chúng có thực là đại bàng hay không, và kế đến, anh có biết rằng vỗ cánh để bay là chuyện NGUY HIỂM thế nào không!!! Mà đã không biết thì ngậm miệng làm thinh, biến đi cho rảnh chuyện; chúng đang bận phải bám vào những cành giòn đó rồi và chẳng muốn lôi thôi vướng chuyện với một gã khờ làm vờ như biết chúng là ai, thấu rõ tài của chúng.



Tay lắc, tay khua, ăn thua chả bõ: lũ đại bàng chẳng màng nhúc nhích! Đến giờ, RogerManet cảm thấy mệt bở hơi tai. Hễ anh ta càng rung cây bao nhiêu, lũ đại bàng càng cố bám chặt cành bấy nhiêi; chúng vừa bám vừa to mồm cự rằng anh ta đang cố tình muốn hại chết chúng.


Mệt lả mà chẳng được tích sự gì, RogerManet quyết định thử cách khác. “Thôi được, cứ cho rằng bay là chuyện nguy hiểm, vậy thử nói cho tôi nghe xem có ai trong các anh từng chứng kiến đồng loại của mình bay chưa?” Nghe đoạn, lũ đại bàng quay nhìn nhau như thể chúng có điều bí mật gì đó không tiện nói ra. “Sao chứ?...” RogerManet tiếp lời, sốt ruột đưa mấy ngón tay gõ gõ lên vỏ cây.


“Cũng đã thấy vài đứa…”, một con đại bàng to nhất, già nhất lên tiếng trước. “Bọn chúng là những đứa điên rồ!”, con khác chen vào. “Thế đấy, cái đám đó cũng chả có mấy, mà toàn là những đứa mơ hão, ông anh biết đấy… khi nào đầu óc chúng cũng ăm ắp những tư tưởng kỳ quặc và xằng bậy”, một con khác cất giọng oang oang. “Chúng đi được là đi luôn, chẳng ngó ngàng thăm hỏi gì tụi này nữa,” con đại bàng già khi nãy bồi thêm. Lúc này, trông lũ đại bàng thật buồn rầu, sầu héo, còn tệ hơn lúc ban đầu khi RogerManet nhìn thấy chúng.


Để tường nguồn, thấu ngọn việc lạ này, cách duy nhất là phải truy cho được sự thật phía sau. Thế rồi, RogerManet bảo lũ đại bàng kể nhiều hơn về cuộc sống của chúng. Sau một hồi tỏ vẻ miễn cưỡng, cả lũ bắt đầu thi nhau huyên thuyên chuyện đời, và toàn bộ bức tranh bắt đầu hiện lên rõ nét.


http://traolonghaiyih.com/